(DĐDN) - Tham gia Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương (Hiệp định TPP) là cơ hội để Việt Nam hội nhập sâu hơn vào kinh tế thế giới. Nhân dịp Xuân Giáp Ngọ 2014, chúng tôi xin trân trọng giới thiệu bài viết của ông Trần Quốc Khánh, Thứ trưởng Bộ Công Thương, Trưởng đoàn đàm phán TPP của Việt Nam.

Cuối năm 2005, các nước Brunei, Chile,
New Zealand và Singapore ký
một hiệp định thương mại tự do (FTA) với tên gọi Hiệp định Đối tác xuyên Thái
Bình Dương, gọi tắt là Hiệp định TPP. Tháng 9/2008, Mỹ tuyên bố tham gia TPP,
nhưng không phải “gia nhập” vào TPP cũ mà sẽ cùng các bên đàm phán một hiệp
định FTA hoàn toàn mới, tuy nhiên, vẫn lấy tên gọi là Hiệp định TPP. Sau đó,
Australia, Peru, Việt Nam, Malaysia, Canada, Mexico và Nhật Bản lần lượt tham
gia vào TPP, đưa tổng số thành viên TPP hiện nay lên thành 12. Khởi động từ
tháng 3/2010, đàm phán TPP đến nay đã trải qua 19 phiên chính thức và nhiều
phiên giữa kỳ. TPP được kỳ vọng là mô hình mới về hợp tác kinh tế khu vực, tạo
thuận lợi tối đa cho thương mại, đầu tư và nếu có thể sẽ trở thành hạt nhân để
hình thành FTA chung cho toàn khu vực châu Á – Thái Bình Dương.
Cơ hội lớn về quan hệ thương mại
Việt Nam có vai trò quan trọng
đối với các nước trong đàm phán TPP, bởi Việt Nam là quốc gia có thị trường
đáng kể, có thể đem lại giá trị gia tăng tương đối lớn cho các nước tham gia
đàm phán. Kể cả với Australia, Nhật Bản, Chile, New Zealand và Singapore –
những nước đã có FTA với nước ta – việc Việt Nam vào TPP vẫn mang lại nhiều lợi
ích, đặc biệt là trong những lĩnh vực mà Việt Nam chưa có nhiều cam kết với họ,
ví dụ như dịch vụ và đầu tư. Đối với Việt Nam, việc tham gia vào TPP có thể
đem lại một số tác động tích cực như sau:
Đầu tiên, TPP sẽ giúp Việt Nam cân bằng
được quan hệ thương mại với các khu vực thị trường trọng điểm, tránh phụ thuộc
quá mức vào một khu vực thị trường nhất định. Số liệu thống kê cho thấy, khu
vực Đông Á, bao gồm ASEAN, Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông, Nhật Bản và Hàn
Quốc luôn chiếm tỷ trọng rất lớn trong kim ngạch xuất nhập khẩu của Việt Nam,
thường xuyên ở mức trên 60%, nếu tính riêng nhập khẩu thì lên tới trên 75%. Với
sự gần gũi về vị trí địa lý, việc Đông Á chiếm tỷ trọng lớn trong quan hệ
thương mại với Việt Nam
là việc khó tránh. Tuy nhiên, tỷ trọng trên là quá lớn, có thể tiềm ẩn rủi ro
khi kinh tế Đông Á có biến động bất lợi. Đàm phán và ký kết FTA với một số thị
trường trọng điểm như Mỹ, EU có thể giúp chúng ta khắc phục tình trạng mất cân
đối này.
Thứ hai, quan hệ thương mại tự
do với các thị trường lớn như Mỹ, Canada và việc Nhật Bản xóa bỏ thuế nhập khẩu
cho hàng nông sản trong TPP, sẽ là cú hích thực sự cho xuất khẩu của Việt Nam. Theo tính
toán của các doanh nghiệp, nếu thuế nhập khẩu được hạ về mức 0% thì hàng dệt
may và giày dép Việt Nam sẽ đứng trước cơ hội lớn trong việc mở rộng thị phần
trên thị trường các nước TPP, trong đó có thị trường Mỹ. Cơ hội cho các sản
phẩm xuất khẩu chủ lực khác như thủy sản, đồ gỗ và nông sản cũng rất lớn.
Lợi ích thứ ba là cơ hội tiếp
cận các thị trường rộng lớn gồm Mỹ, Nhật Bản, Canada với thuế nhập khẩu bằng
0%, kết hợp với các cam kết rõ ràng hơn về cải thiện môi trường đầu tư và bảo
hộ quyền sở hữu trí tuệ chắc chắn sẽ góp phần thu hút vốn đầu tư nước ngoài vào
Việt Nam, nhất là của các tập đoàn lớn. Nếu biết tận dụng thời cơ này, Việt Nam sẽ hưởng
lợi lớn từ làn sóng đầu tư mới, tạo ra nhiều công ăn việc làm, hình thành năng
lực sản xuất mới để tận dụng các cơ hội xuất khẩu và tham gia các chuỗi giá trị
trong khu vực và toàn cầu do TPP đem lại.
Cuối cùng nhưng rất quan trọng,
với các cam kết sâu và rộng hơn WTO, TPP sẽ giúp nền kinh tế Việt Nam phân bổ lại
nguồn lực theo hướng hiệu quả hơn, từ đó hỗ trợ tích cực cho quá trình tái cơ
cấu và đổi mới mô hình tăng trưởng. Ngoài ra, do TPP hướng tới môi trường cạnh
tranh bình đẳng, minh bạch hóa quy trình xây dựng chính sách và khuyến khích sự
tham gia của công chúng vào quá trình này, cho nên sẽ có tác dụng rất tốt để
hoàn thiện thể chế kinh tế cũng như tăng cường cải cách hành chính.
Thách thức lớn nhất: Sức ép cạnh
tranh?
Bên cạnh các yếu tố tích cực đã
nêu ở trên, việc tham gia vào TPP cũng tiềm ẩn một số thách thức, trong đó được
nói tới nhiều nhất là sức ép cạnh tranh. Thách thức này xuất phát từ việc giảm
thuế nhập khẩu về 0%, mở cửa thị trường dịch vụ, đầu tư và mua sắm chính phủ
trong khuôn khổ TPP. Trong thực tế, thách thức về sức ép cạnh tranh do giảm
thuế nhập khẩu về 0% là có nhưng không lớn, bởi trong số 11 đối tác TPP hiện
tại, nước ta đã có quan hệ FTA với 7 nước, bao gồm: Brunei, Malaysia,
Singapore, Australia, Chile, New Zealand, Nhật Bản. Trong tương lai gần, dù có
tham gia hay không tham gia TPP, thuế nhập khẩu áp dụng cho hàng hóa của những
nước này vẫn được hạ về 0%, nên tác động tăng thêm của việc tham gia vào TPP,
nếu có cũng không lớn. Với những nước mà ta chưa có quan hệ FTA, gồm: Mỹ,
Canada, Mexico và Peru thì hoặc là có cơ cấu xuất nhập khẩu mang tính bổ sung
hơn là cạnh tranh với cơ cấu xuất nhập khẩu của ta (như Mỹ và Canada) hoặc là
không có triển vọng thâm nhập thị trường Việt Nam với mức độ đủ lớn để gây ra
sức ép cạnh tranh (như Peru, Mexico).
Nếu đi sâu phân tích cơ cấu xuất
khẩu của các nước TPP, có thể thấy những ngành sản xuất của Việt Nam thực sự gặp
khó khăn sẽ là ôtô, thịt lợn, thịt bò và đường. Các ngành bị tác động tương đối
mạnh bao gồm thực phẩm chế biến, rượu và hóa phẩm tiêu dùng. Các mặt hàng vốn
vẫn được bảo hộ cao như muối, lá thuốc lá, trứng gia cầm, thép, giấy… có thể
không đáng ngại, lý do là các nước TPP hoặc không xuất khẩu hoặc hướng đến phân
khúc thị trường khác so với sản xuất trong nước. Riêng với xăng dầu, nếu xóa bỏ
thuế nhập khẩu Việt Nam
sẽ mất đi một trong các công cụ điều hành giá quan trọng. Đây là tác động mà
các cơ quan quản lý nhà nước sẽ phải tính đến một cách cẩn trọng. Trong lĩnh
vực dịch vụ, cần nhớ rằng, sau 7 năm thực hiện cam kết gia nhập WTO, thị trường
Việt Nam đã tương đối mở. Sức ép cạnh tranh từ TPP, nếu có sẽ xuất hiện ở ba
ngành chính: ngân hàng, phân phối và phần nào đó là viễn thông giá trị gia tăng.
Trong lĩnh vực mua sắm chính
phủ, tác động của việc mở cửa thị trường tuy có, nhưng ở mức chấp nhận được bởi
với một số thiết kế đặc thù trong bản chào, việc mở cửa thị trường sẽ diễn ra
từ từ, giúp các nhà thầu Việt Nam có thêm thời gian để làm quen với sức ép cạnh
tranh. Một thách thức nữa cũng hay được nhắc tới, nhất là trong bối cảnh khó
khăn của ngân sách nhà nước năm 2013, chính là rủi ro thất thu ngân sách. Giảm
thuế nhập khẩu sẽ dẫn tới giảm thu ngân sách, nhưng tính toán của các chuyên
gia cho thấy thách thức này không lớn và việc giảm thu từ thuế nhập khẩu, nếu
có cũng sẽ được bù đắp từ các nguồn khác.
Tuy nhiên, có hai việc cần lưu ý
ở đây. Thứ nhất, việc giảm thu sẽ diễn ra từ từ bởi Việt Nam sẽ giảm
thuế nhập khẩu theo lộ trình. Thứ hai, khi Việt Nam giảm thuế nhập khẩu, hàng
nhập từ Mỹ và các nước TPP có khả năng tăng lên và số thu từ thuế giá trị gia
tăng (loại thuế không phải xóa bỏ trong các FTA), vì vậy cũng tăng lên. Thậm
chí không loại trừ khả năng không những đủ bù đắp cho thuế nhập khẩu bị giảm mà
còn tăng thu cho ngân sách nhà nước. Hiệu ứng này đã được kiểm định trên thực
tế. Cụ thể, sau khi gia nhập WTO, dù ta giảm thuế nhập khẩu nhưng tổng thu từ
hàng hóa nhập khẩu vẫn tăng đều qua các năm.
Tóm lại, đánh giá đầy đủ tác
động của một hiệp định thương mại toàn diện, có mức độ cam kết sâu như Hiệp
định TPP là việc khó và phức tạp. Những gì đã trình bày ở trên, vì vậy chỉ góp
phần đưa ra một góc nhìn về cơ hội và thách thức của việc Việt Nam tham gia
vào TPP.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét